Sáng nay đương lúc kéo chiếc vali một mình dạo bước trên vệ đường eo hẹp trong phố cổ, bỗng tim mình rộn lên vì hạnh phúc. Cái lạnh đầu đông như phủ một lớp filter mờ ảo lên cả phố cổ. Còn nắng sáng mới ấm áp làm sao, làm mình cứ muốn ngẩng mãi lên trời cho nắng ấm cùng gió lạnh xen nhau mơn mởn lên tóc tai, da thịt. Chiếc vali vải mới mua từ cửa hiệu nhỏ xíu nằm khuất lấp bên dưới cầu thang đi lên Đinh, cũng là nơi mà cách đây chừng 5 năm vào 1 ngày thu mình đã mua chiếc vali đầu tiên trong đời. Trước đó là buổi sáng lạnh bên phần bò sốt vang ấm nóng no ứ hự, rồi cốc cà phê trứng.
Giữa mây ngàn, tôi tìm hồn tôi.
Giữa mơ hồ, em ở đâu rồi
Chỉ sợ mình quên mất ánh mắt kia, không còn gì nhớ
Em đã mãi nơi xa, tôi vẫn đây chờ.
Có những thứ cứ phải đi với nhau như thế thì mới trọn vẹn được. Như đi dưới nắng ấm khi gió mùa đông tràn về. Như ly cà phê trứng chỉ ngon nhất khi nhâm nhi vào một ngày trở lạnh. Như ngắm những khoảng sân nhỏ trong phố cổ với tường vàng và cây xanh phủ bóng. Chỉ vậy thôi mà lòng cảm thấy rộn ràng, tim cảm thấy hạnh phúc khủng khiếp! Có thể với nhiều người miền Nam thì Hà Nội là những sự cố không vui. Nhưng với mình, Hà Nội luôn đầy ắp những kỉ niệm đẹp, dù là với ai, mùa nào. Đầu hè, sang xuân, vào thu, hay giờ là lập đông.
Nói bao lời, nhưng còn lời yêu?
Tôi giữ mãi trong long, vì vướng bận đôi điều
Để giờ khi em cất bước bên ai, mới hay mình sai
Hà Nội, phố cổ, những mảng kí ức đẹp đẽ là thế, vậy mà số lần buồn bã đi về lại chiếm quá nửa. Trên dưới 1 bàn tay số lần vừa ngồi xe ra sân bay vừa khóc, dù là vì ai, dù là mùa nào, nếu có phải lần giở lại tất cả kí ức mà đếm. Lần nào rời Hà Nội cũng buồn, cũng day dứt khổ sở, như thể đã bỏ lại một phần trái tim mình ở đó. Kỉ niệm càng đẹp, càng hạnh phúc thì rời đi lòng càng buồn. Mỗi lần trở lại, bất kì điều gì dù là nhỏ xíu mà không còn như xưa nữa thì càng thêm buồn. Như sáng nay lên Đinh đã không còn được ngồi ở chiếc ban công nhỏ xíu ấy nữa với cốc cà phê trứng nhìn ra bờ hồ, vì gian nhà trước đã được quây lại thành phòng thờ. Vậy là có một điều mãi mãi nằm lại trong kí ức. Mình vẫn chưa già, nhưng sao mình tiếc những điều đã qua đến thế…
Tối nay, mình lại ngồi bẹp dưới sàn gạch bông trong sân bay. Trước mặt là ô cửa kính lớn trông ra chiếc máy bay to đùng đang đợi sẵn. Hệt như buổi tối nào đó mình cũng ngồi thu lu một góc sân bay như thế. 6 năm trước, mình gọi điện thoại cho đứa bạn, không nói được gì nhiều mà chỉ khóc nức nở với nó, không muốn rời đi, không muốn bước lên máy bay đánh dấu một kết thúc. 6 năm sau, mình lại ngồi ngồi bẹp nhưng là tự ghi xuống những dòng này. Không khóc, nhưng cũng không muốn rời đi. Khi người ta còn trẻ, người ta dễ dàng buông tay thả quả bóng bay lên bầu trời dài rộng, nghĩ rằng mình có thể kịp kéo chiếc dây lại nếu muốn, hoặc không thì tìm mua lại quả bóng khác. Người ta đâu ngờ gió có thể cuốn quả bóng đi trong tíc tắc, hay nếu người ta có cố đi tìm rất nhiều nơi cũng không thể tìm mua lại quả bóng hệt như vậy nữa. Và như thế có nhiều thứ mãi mãi dang dở, mãi mãi nằm lại dưới dạng nếu thì.
Những hành khách cuối cùng đã dồn dập bước chân. Cuộc sống đấy, cố đứng yên thì cũng được tự động thúc đi, không muốn lớn cũng phải lớn, và, chẳng bao giờ giữ được điều gì mãi trong tay mình. Bỗng nghe trái tim muốn bật khóc khi nghĩ đến việc, lần sau quay trở lại Hà Nội thì mọi thứ đã khác rồi, sang trang rồi…
Tìm về một nơi chẳng bóng người, để tôi nhớ em
Tìm về một nơi gió thổi bên hiên nhà, cô đơn tôi kể cho ai nghe
Hỡi em tôi xin làm con gió, bay theo em về nơi có bóng em,
Tôi luôn chờ nơi đó, nghe em, nghe em
Cũng đã thật lâu, chẳng đôi lời, lòng tôi đã vơi
Giờ mình ngồi đây, em vẫn cứ như vậy
Cô đơn xin để tôi mang, nghe em…