Cho Hà Lam, cho Mijin Baram, cho tôi, cho tuổi trẻ
“… Có những ngày chỉ muốn lao xuống vực sâu
Muốn đi vào rừng
Muốn nuốt mặt trời cho thủng bụng
Muốn đạp con trăng non cho rách chân chảy máu
Muốn len lỏi vào bụi sao cho toát mặt sứt đầu …”
Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy – Nguyễn Thiên Ngân
Tôi thường gọi đó là những ngày xám đen của cuộc đời…
Là những ngày chỉ vừa mở mắt đã nhen nhói một nỗi đau. Giấc mơ đêm qua quá tệ, gối nằm còn ẩm những giọt nước mắt, hay trong tâm trí vang lên một giai điệu buồn bất chợt. Là những ngày âm u, trời không có nắng. Ngồi bus lạnh, một mình, nhớ những kỉ niệm xa xôi chẳng mời mà đến, lòng thầm nói: bác tài ơi chạy mãi đi đừng dừng.
Là những ngày tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Cất công đi học, đến chỗ làm, mà vừa dạm ngõ lại chẳng muốn vào. Này là tiết học, này là bài vở, này là deadline. Cầm bút lên, rồi đặt bút xuống. Mở máy lên, rồi nhìn chằm chằm vào màn hình. Mãi chần chừ chẳng biết nên chống cự hay buông bỏ.
Là những ngày muốn rất nhiều, nhưng cũng chẳng thiết tha điều gì cả. Muốn bùm học, muốn nghỉ việc, muốn làm những điều mình thích. Nhưng nhạc cất lên lại đau đầu, phim vừa chạy đã thấy nhàm chán, sách mới mở thì chẳng muốn đọc. Có nhà mà chẳng muốn tìm về. Vậy thôi ta đi! Nhưng đi đâu và làm gì chẳng biết. Chỉ muốn gào thét, đang bị cái gì thế này!
Là những ngày vừa thèm hơi người, vừa muốn biến mất để chẳng ai còn tìm thấy nữa. Bạn bè, gia đình, người yêu. Mấy trăm con người quanh mình mà lại như chẳng ai cả. Muốn nói câu gì đó, lục tìm danh bạ chẳng biết phải nhắn cho ai. Muốn gặp người nào đó, nhưng không lẽ lại lôi họ ra một chỗ chỉ để….chẳng nói bất cứ điều gì rõ ràng và có nghĩa? Thế là bỗng chốc, cả thế giới như đứng yên tại chỗ. Chỉ còn mình ta, chỉ còn mình ta.
Là những ngày thấy lòng hoang hoải. Thấy mình bé tí tì ti, hoàn toàn lẻ loi và đơn độc. Thấy đời dài rộng quá, rồi tự đắm chin trong những cái lý sự cùn. Thấy tình buồn mà lại mong manh. Thấy mình già đi mà chưa kịp lớn. Thấy người gần đó lại quá xa xôi. Thấy như đang trôi đi giữa cuộc đời này…
Những ngày xám đen của cuộc đời
Tôi đã trải qua không biết bao nhiêu ngày như thế. Giữa một cuộc sống tấp nập, giữa một cuộc đời đang vui. Những hôm ấy, hoặc chẳng làm gì cả, hoặc làm những thứ rất điên rồ. Ngồi bus lên tận Thủ Đức chỉ để trải qua cái cảm giác kéo sương trong lòng, bước đến cổng trường chỉ để quay lại. Rồi thêm một chặng kéo sương về, nghĩ mãi không ra sẽ làm gì cho hết ngày. Biết mình đang làm sao và muốn gì thì tốt quá! Phóng xe tìm một chốn hoang vu yên lặng, cứ thế mà ngồi cho đến tối, nhưng lòng cũng chẳng nhẹ bớt đi. Tối về, lại thẫn thờ trước màn hình máy tính. Đâu đó người ta đang yêu nhau, đang chia vui, đang tiệc tùng; đâu đó người ta đang like và đang share với khuôn mặt không mấy biểu cảm. Cắm tai nghe, lê la chuyện trò với những người còn thức. Tận khuya, khó khăn lắm nước mắt mới lăn dài, nhưng vì điều gì cũng vẫn chẳng rõ. Đi ngủ rạng sáng, khi chẳng còn ai thức nữa, hoặc khi đã mệt lả người.
Chúng ta thường dũng cảm đương đầu với những thảm họa khủng khiếp, nhưng lại để những thứ vụn vặt làm cho mình khổ sở. Nhiều lúc tự hỏi, tuổi trẻ này, hà cớ gì lại lắm u buồn đến vậy? Bước chân vào đời, mà đời thì quá rộng chăng? Học hành, công việc, gia đình, bạn bè, tình yêu. Tất cả đều có thể là những xúc tu vô hình quấn lấy chân mình, ngày một chặt! Tất cả đều có thể biến thành những nỗi buồn đau không tên, mà “thế hệ của những tách trà” thì lại quá dễ vỡ. Tuổi trẻ có thể rất vui, và cũng rất buồn. Tuổi trẻ có thể rất sôi nổi, và cũng rất nhàm chán. Tuổi trẻ là những tháng ngày rực rỡ, và cũng chuyển xám dăm hôm.
Nhưng, đừng cố vẫy vùng trong những ngày xám đen như thế!
Gỉa vờ như đang bận lắm, đang sống gấp lắm, chẳng còn thời gian nghĩ suy vẩn vơ đâu – đó chỉ là trốn tránh. Tìm quên nỗi buồn trong những cơn vui tạm bợ – nỗi buồn chỉ càng thêm sâu. Đừng cố vẫy vùng, mà hãy chấp nhận những ngày như thế! Chấp nhận rằng tâm trạng đang tệ lắm; chấp nhận rằng hôm nay tôi buồn, tôi điên, tôi vớ vẩn; chấp nhận những ngày bất chợt xám đen của tuổi trẻ. Cứ tạm gác lại những điều bộn bề vô nghĩa, cứ làm những gì mình thích hoặc chẳng làm gì cả, cứ một mình hoặc ngồi thinh lặng bên ai đó hồi lâu, cứ đi thật xa rồi trở về. Cứ AQ rằng, cũng có gì quá nghiêm trọng đâu khi con tim còn biết âu lo, biết buồn, biết đau, biết lặng đi vì những nỗi niềm nào đó, vào một ngày bất chợt nào đó mà thổn thức lên.
Tôi không nói tuổi trẻ thì cứ nên buồn phiền như thế. Tôi không nói tuổi trẻ đừng lo việc lớn mà hãy chỉ biết có cảm xúc của mình thôi. Tôi càng không nói việc tìm vui – tìm quên là không chính đáng. Nhưng tôi cũng đã từng chẳng biết nói gì, chẳng biết làm sao trước những nỗi buồn của người khác, và cả chính mình. Càng cố vẫy vùng, lún càng sâu. Càng cố kềm nén, càng nức nở. Vậy thì thôi, cứ buồn cho hết ngày, khóc cho hết ngày, rồi dứt. Không biết buồn, cũng chẳng thể thưởng thức trọn vẹn niềm vui. Không nắm bắt được chính xúc cảm của mình, cũng chẳng thể làm được những điều to lớn cho người khác.
Sẽ có những ngày như thế. Sẽ có những lúc cần lắm một lời thăm hỏi, một cái siết tay, một cái ôm, một ai đó cạnh bên. Và sẽ có những lúc ta phải một mình, chỉ có một mình. Màu xám ấy có thể kéo qua bất cứ ai. Và những người trẻ ấy, mỗi người mỗi kiểu. Café, xem phim, tiệc tùng, đi bar. Nói chuyện với mèo, tự viết note tự đọc, ăn kem, nghêu ngao hát, trùm mền ngủ sớm. Hoặc chẳng làm gì cả. Dông bão đều có ở trong lòng, và mỗi người đã tự chọn một cách riêng để trốn tránh, đối mặt hoặc vượt qua. Nhưng nếu có thể chọn lại, hãy thử đừng chọn việc quay lưng với nỗi buồn, quay lưng lại với chính mình. Bởi lẽ, tuổi trẻ có thể rất vui, rất buồn, rất sôi nổi, rất nhàm chán. Tuổi trẻ là những tháng ngày rực rỡ, rồi cũng chuyển xám dăm hôm. Bởi lẽ, có đi qua những ngày mưa mới thấy thêm yêu những ngày nắng…
Hãy trân trọng cảm xúc của mình, khi còn trẻ!
Phonl CL
Ảnh: Internet