1. Góc nhà có một cái móc treo tường, treo tất cả những thẻ dự thi / thẻ ban tổ chức của mình. Cũng hơn chục cái.

Hôm mang huy chương vàng UFLL về nhà, theo thói quen cũng treo tiếp vào đó, chả buồn nghĩ ngợi gì nhiều.

Qua hôm sau, đi làm về. Thấy giữa bức tường xuất hiện thêm 1 cái móc treo tường. Mẹ treo riêng cái huy chương vàng UFLL lên đấy.

2. Ở nhà thuê chẳng có lấy cái tủ để trưng bày cho đàng hoàng như hồi xưa nữa. 2 cái bằng khen của Young Marketers 1 và Elite Development Program 1 vốn dĩ được để ngay ngắn, vừa vặn trên đầu tủ lạnh – kê sát vào tường, ai đi từ ngoài vào nhà là thấy liền trong tầm mắt.

Hôm mang cái bằng khen UFLL về nhà, theo thói quen cũng đặt lên đầu tủ lạnh, hơi chen chúc một tí, cũng chả buồn nghĩ ngợi nhiều.

Qua hôm sau, đi làm về. Thấy giữa bức tường xuất hiện 3 cái bằng khen đã được mẹ treo ngay ngắn đâu vào đấy.

3. Gỉai nhất UFLL được một chiếc cúp khá bự. Đứa nào cũng tự chạy xe về, nên chưa đứa nào ôm về được, đành để tạm ở công ty.

Một buổi sáng mấy hôm sau đó, mẹ nhờ người chở ra tận công ty, đích thân ôm chiếc cúp ấy về, đặt chễm chệ lên chiếc tủ cao nhất nhà.

——————————————————————–

Vậy đó! Lúc kể câu chuyện này cho một người bạn nghe, tự dưng thấy nghèn nghẹn.

Con cái chỉ biết làm những gì mình thích, chẳng kịp nghĩ, chẳng kịp biết rằng ba mẹ tự hào về mình đến dường nào, trân trọng đến dường nào từng thành quả mà mình đạt được.

——————————————————————–

4. Rồi đến cái hôm mình có cuộc trò chuyện trên đài phát thanh ấy! Tự dưng nhớ đến ngoại.

Hồi đó, khi ngoại còn minh mẫn, lúc nào ngoại cũng nghe đài. Tối hôm ấy, chỉ ước, thay vì ngồi làm cái hình xàm xí đó, có thể chạy đến bên ngoại mà khoe: sáng mai dậy sớm mở đài FM lên nha, có con nói ở trển đó. Vì biết, có làm cái hình dữ dội cỡ nào, cũng chả ai sáng 6h dậy nghe mình nói xàm. Vì biết, cóc cần cái hình kêu gọi này nọ, ngoại vẫn sẽ nghe. Mà, cũng chỉ cần mình ngoại nghe thôi là đủ. Muốn lắm, nhưng mà đâu có được. Không ở bên ngoại, mà ngoại cũng chẳng còn minh mẫn mấy nữa. Còn ai nữa đâu mà khoe, mà tự hào.

——————————————————————–

5. Rồi tối nay, hẹn ba đi ăn. Ăn tối xong, khao ba chầu kem.

Nhớ hồi đó, cuối những năm cấp 3. Ba chở đi học về, lâu lâu nói ba ghé quán kem cho con ăn với. Mê kem lắm, nhưng lâu lâu lắm lắm mới dám nói ba chở đi ăn kem tiệm một lần. Vì kem tiệm tới 19 ngàn một viên lận. Ăn 2 viên là gần bốn chục ngàn. Mình thì ít nhất 2 viên mới đủ nhét răng. Còn ba, khi ấy ba đã gọi phần kem rẻ nhất – cái ly kem ốc quế hình mặt cười dành cho con nít ám chặt vào trí nhớ, mà lần nào nhớ về cũng không thể cười nổi.

Hồi đó, đã từng hứa với lòng: sau này nhất định phải dẫn ba đi ăn ở một quán kem thiệt là sang trọng. Mấy năm trôi qua cái vèo. Tối nay, đã gọi phần kem đắt nhất ở quán cho ba. Mừng quá, cái ngày mình thực hiện lời hứa này, ba vẫn còn ở bên cạnh.

——————————————————————–

Nói đến gia đình. Nhỏ lớn đi mà thấy người già neo đơn ngồi bên đường, cứ luôn khó chịu vô cùng. Không đủ lòng tin, cũng không đủ cao cả để làm điều gì đó thay đổi cuộc sống. Mà những lúc như thế, chỉ tự nhắc nhở với mình rằng: Mãi mãi, vĩnh viễn, không bao giờ được phép để ba mẹ mình, và chính bản thân mình nữa, lâm vào hoàn cảnh đó.

Nói đến gia đình. Càng lớn, càng biết hứa hẹn lắm. Nào là lo cho ba, nào là có căn nhà đàng hoàng cho mẹ rồi mới lấy chồng.

Nhìn tới nhìn lui chỉ thấy: Ba mẹ không cần chăm sóc, đền đáp, cần nhà cần cửa chi hết. Mà ba mẹ cần con, làm gì cũng được, miễn là khiến ba mẹ tự hào, khi ba mẹ vẫn còn ở đây để mà tự hào.

Phonl CL

Ảnh: Internet